Tôi có một hành trình của riêng mình...

Bước chân tôi đi chưa hề đơn độc vì quanh tôi có đôi vai anh, bàn tay em và ánh mắt của người...

Đường đi trăm ngàn nguy khó, hiểm nguy dâng tràn đây đó, xin mẹ dạy con 2 tiếng XIN VÂNG...

Trang

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

[FIAT - Vũng Tàu] Biển, chị và em

Hành trình Vũng Tàu

Từ sau lần đó, đây là lần thứ 2 dám quay trở lại Vũng Tàu... Lần này là một hành trình mới...

Là hành trình bắt đầu từ 4h sáng ngày 18 tháng 04. Balô trên tay, khoác chiếc áo jean hờ trên vai, đến điểm tập kết từ 4h30 sáng. (có đứa dám bảo mình là 5h xe chạy)

Là khởi hành lúc 5h30. Cố gắng ngủ nhanh vì biết đường sẽ dài mà ngày phải thật tỉnh táo. Chẳng biết xe đi đâu và về đâu, chỉ nhớ Bình Hưng Hoà bên trái, rồi nhà thờ bên phải, kế bên là các em đang chờ. Lòng có chút mong sẽ có duyên nợ với một em 6-8t. Nhưng "ý Chúa thâm sâu nhiệm màu", là "người đời" thì ai mà thấu được. Cuối cùng lại thành cô bảo mẫu của 2 em 10t và 12t.

Khởi đầu là lúng túng từ 2 bên. Lúng túng vì em... lớn quá, lúng túng vì chả biết nên là cô hay là chị. Lúng túng vì em..... ngoan lạ lùng. Một tiếng "Dạ", hai tiếng "Dạ". Câu hỏi nào em cũng trả lời rành mạch, chân tình, gọn gàng và lễ phép. Hình như từ ngày em của chị lớn rồi, chị chưa gặp một em nhỏ nào ngoan và lễ phép như các em.

Đã chuẩn bị sẵn sàng cho một chuyến đi, đã biết nhiệm vụ là làm bà mẹ trẻ một ngày, đã biết sẽ đón em ở mái ấm Truyền Tin rồi đem nhấn nước em ở biển Vũng Tàu. Vậy mà... chả biết làm gì khi em dựa vai chị mà zzz hết cả đoạn đường đi. Rồi khi tỉnh dậy, em hỏi 1 câu "tí nữa chị tắm biển với em nhé!", chị bỗng hoá thành.... trẻ em, lòng nôn nóng biển gọi mời.

Tới Vũng Tàu là 9h sáng. Trước khi xuống biển thì phải.... đi lễ. (Chúa tha tội cho con, con xin thú nhận không một chút che giấu là biển trước mắt mà phải quay lưng vào nhà thờ dự lễ sớm như thế thì thiệt là con chẳng cam lòng. Nếu ko có các em nhỏ ngoan ngoãn và sốt sắng thánh lễ, con đã a lê hấp bi ki ni xuống biển tí tởn kiếm mấy anh đẹp trai rồi hix hix...)

Vừa đáp Vũng Tàu. Chờ trước nhà thờ, chuẩn bị dự lễ sáng. Chị Vy và 2 em Tí - Xíu vẫn còn ngái ngủ.


Cuối cùng thì thánh lễ cũng trọn vẹn. Tâm hồn bình an và cơn buồn ngủ cũng qua. Em Tí và em Xíu cũng sẵn sàng xuống biển, hai em có vẻ vui khi biết rằng mình được tắm biển 2 lần, trước và sau khi ăn cơm trưa. Chợt lòng thấy thương các em quá. Ngày xưa, mỗi năm đi biển 2 lần, mỗi lần đến biển là ko thể chờ đợi nổi dù chỉ 1 giây. Thời gian trên xe, check in khách sạn, thuê dù và ghế là cả 1 quãng thời gian dài thê thảm với cái đứa con nít tên Thuý Vy ngày xưa. Các em cũng nôn nóng, nhưng sức kìm chế thiệt là dễ nể ghê. Nhưng sao lại phải kìm chế vậy em?

Chị Vy, em Xíu và Bố Uy (có 2 anh chị kia chụp ké tụi mình)
Anh Khang, chị Vy và em Xíu


Lúc này thì chính thức em Xíu và em Tí gọi chị là "chị". Các em khác cũng phát hiện ra một điều, xuống biển mà bám vào chị thì đảm bảo ko chìm, vì chị ..... ko cần đứng nước và đi lại dưới nước dễ dàng quá. Thế là chị Vy hoá thành cái loại sào cho các bé gái 8-12t tập bơi. Chỉ cần cho các em bám vào, cõng một em, bế một pé, lết từ đầu này sang đầu bên kia, cho các em tưởng tượng mình đang bơi, thế là vui. Những niềm vui sao mà nhỏ quá?

Em chơi hết mình


Giờ ăn trưa, đề tài của 2 chị em mình vẫn là......... học và hướng nghiệp. Chị Vy cũng tranh thủ "nhồi sọ" em Xíu về nghề..... marketing *.* Trong lòng cũng thoáng áy náy lắm, cứ sợ em sẽ chán, em sẽ la làng lên, em sẽ bỏ chạy, y như đứa em gái ở nhà vẫn thường làm thế mỗi lúc bà chị này muốn hướng nghiệp. Xíu nói em muốn làm........... 5 nghề lận: kế toán (em thích toán lắm, cái gì có toán là em thích. Má cũng nói là kế toán còn có tiền nữa... ak ak), làm ca sỹ - diễn viên - người mẫu - vũ công (ak ak).

Ok, 2 người mẫu của tui. Thích làm người mẫu thì tui chiều ^^


Chị nói hồi chị còn nhỏ, chị thích làm giáo viên dạy văn. Xíu và Tí cùng reo lên "A đúng rồi, hồi em còn nhỏ, em cũng thích làm giáo viên dạy văn lắm, sao chị giống em quá vậy?" (hơ hơ)

- Nhưng bây giờ em hết thích làm cô giáo rồi. Cô giáo dữ lắm. Cô giáo hay chửi học sinh lắm. Cô giáo bị nhiều người ghét lắm.
- Cô giáo hay nói là làm cô giáo lương thấp lắm. Cô giáo hay nói làm cô giáo cực khổ lắm lại chẳng được ai hiểu cô.

- (Trời ơi)

Bỗng nhớ một người thầy, khi đứng lớp vẫn thường hỏi "ở đây có ai muốn đi dạy giống như tui" và có đứa học trò cứ ngồi trăn trở mãi "liệu ước mơ làm cô giáo ngày xưa có phải là mơ ước".

Bữa cơm trưa ngon lành vì.... quá đói. Có anh Khang ko có áo mặc, chẳng có chỗ ngồi, cứ đi hết bàn này đến bàn kia để.... bị đuổi mới thôi.


Buổi chiều mình có thời gian để được tắm biển lâu hơn. Nhớ nhất là lúc chị bị anh trưởng đoàn dụ dỗ, một anh ôm chị và một anh dứt tay chị ra khỏi mấy cô bé. Chị còn thấy Tí và Xíu đứng đó gào thét, 2 đứa ko bơi được đành đứng nhìn.... bất lực. Hix hix, chị bị nhấn nước nhưng thở đều nên có sao đâu. Chỉ có 2 đứa trên bờ buồn ơi là buồn, mắt rơm rớm nước, lại liên tục hỏi thăm xem chị có sao ko. Nghĩ lại, đúng là mấy anh (nhất là anh Minh với anh Khang đó) ác quá là ác, dám làm 2 em của tui khóc kìa!

Rồi chợt 2 đứa biến đâu mất tiêu. Chị chạy đi tìm, tìm hoài ko ra. Rồi 2 đứa từ đâu chạy đến, chị chưa kịp hỏi đã dúi vào tay chị món quà nhỏ "em tặng chị nè" Chị bối rối, chị lúng túng, như lần đầu tiên được nhận quà. Chị muốn ôm 2 đứa vào lòng, nhưng cái tính "nam nhi" của chị với cái vẻ chững chạc của 2 đứa nó ko cho chị làm thế.

Chân tình mới là khó tìm... Cảm ơn nhiều, một ngày biển có chị và em, để chị được phục vụ, được làm một niềm vui bé nhỏ cho một ai đó, được làm một điều có ý nghĩa nào đó cho xứng với những hạnh phúc may mắn mà mình đã được trong cuộc đời này. Cảm ơn thật nhiều, những chân tình của em cho chị thêm tin vào giá trị của cuộc sống, tin vào bước chân và sự chọn lựa của mình. Cảm ơn thật nhiều, những kỷ niệm mà chị luôn cần cho cuộc đời mình.
Quà của em Tí
Quà của em Xíu


Chia tay em ko có nước mắt. Nhưng cũng ko cười nổi. Chị, và cả em nữa, hình như quá quen với những kịch bản chia tay rồi. Biết đến sẽ là gì, biết đó sẽ là gì, biết rồi sẽ là gì. Luật bất thành văn, chị ko cho phép mình quá uỷ mị, quá ảo tưởng, hay hứa một lời "có duyên ta sẽ gặp lại nhau". Chị tặng mỗi em một con bò ở Long Thành, chị đưa em đến tận xe, chờ 2 đứa yên vị rồi chị mới quay về xe mình. Vậy mà khi xe chuẩn bị lăn bánh, chị thấy 2 đứa dáo dác ở bãi xe, rồi thấy chị rồi la lớn tên chị. Hix, chị sợ cảnh này....

Hôm nay, nhận được tin nhắn của Xíu. "Chị Vy ơi, CN này chị qua nhà em nhé, má nói CN này Fiat đến chơi. Con Bò chị tặng em, em chưa dám ăn đó, em nhớ chị lắm." Giọng văn thì đúng tuổi teen luôn "em tjm moj cak de len net d0 chj, chj ju suc kh0e nha chj"

Hẹn em, chắc chắn là thế.

........hành trình yêu thương hãy còn dài......... tạ ơn Chúa cho con được ai đó yêu thương.....

M.T

P.S hihi, vui vui khi bài tổng kết trên web của nhóm, tớ được gọi là "hoa hậu chân dài"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét